Sở Dung nhìn người từ trong xe bước ra, cảnh tượng tựa như làn nước chảy xuôi, người đó từ từ cúi người xuống và gương mặt đẹp như tranh vẽ của Phó Hòa Ngọc hiện ra trước mắt cô. Dung Dung, em định đi đâu vậy? Sở Dung vừa mới gặp Phó Hoà Ngọc hơn mười phút trước và bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt cô, điều này khiến cô cảm thấy khó tin. Nhưng vì Phó Hoà Ngọc là bạn của Phó Như Hối và mối quan hệ giữa cô và Phó Như Hối không rõ ràng, Sở Dung không biết nên ứng xử thế nào với Phó Hoà Ngọc.

Trước kia, Sở Dung không phải là người giận cá chém thớt nhưng bây giờ cô lại không muốn nói nhiều với bạn bè của Phó Như Hãi.

May mắn thay, chỉ có một mình Phó Hoà Ngọc ở đây và anh ấy giỏi trong việc đọc vẻ mặt người khác, chắc chắn anh sẽ hiểu rằng cô không muốn nói chuyện.

Nghĩ vậy, Sở Dung lập tức quay người, bước vào trong xe, quyết định không để ý đến Phó Hoà Ngọc.

Nhưng hôm nay, cô đã nhầm, Phó Hoà Ngọc không chỉ không nhận ra biểu cảm của cô mà còn tỏ ra khó hiểu, bước nhanh về phía cô và dừng lại bên cạnh cửa xe: "Dung Dung, sao em lại không để ý đến anh?

Sở Dung không biết phải nói gì. Cuối cùng, cô trả lời: "Hoà Ngọc, anh đến đây làm gì?" Phó Hoà Ngọc cúi xuống, mỉm cười nhìn Sở Dung: "Không có gì, chỉ muốn đưa cho em vài món đồ thôi. Sáng nay em để quên quần áo ở nhà anh." Anh ấy đưa chiếc túi giấy trong tay lên, Sở Dung suy nghĩ một lát, không nhớ mình đã để quên quần áo gì ở nhà của Phó Hoà Ngọc.

Cô nói: 'Cảm ơn anh."

Sau đó, cô đưa tay qua cửa sổ xe, nhận lấy chiếc túi giấy từ tay Phó Hoà Ngọc.

Phó Hoà Ngọc hơi chuyển tay, nói: "Dung Dung, em vẫn chưa nói cho anh biết em muốn đi đâu cả."

Sở Dung rụt tay lại, lúng túng: "À, ờ.." Phó Hoà Ngọc bị làm sao thế này? Chẳng lẽ sáng nay anh ấy vẫn chưa tỉnh táo? Phó Hoà Ngọc thấy cô không trả lời, liền chuyển hướng nhìn sang Phó Niên và Phó Dư: "Niên Niên, Tiểu Ngư, hai bạn có muốn đến nhà chú chơi không?”

Dù nước mắt của Phó Niên và Phó Dư đã được lau khô, đôi mắt của họ vẫn đỏ hoe, ai cũng có thể nhận ra rằng hai đứa trẻ mới khóc rất nhiều. Nhưng Phó Hoà Ngọc có vẻ như không nhận ra, anh ta vẫn cười tủm tỉm và cố gắng thu hút sự chú ý của hai đứa trẻ.

Phó Niên và Phó Dư nhất trí lắc đầu. Bây giờ chúng không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên mẹ. Nếu có thể, điều chúng mong muốn nhất là cả ba và mẹ có thể sống cùng nhau.

"Hai con không đi đâu cả." Bỗng nhiên, phía đối diện Phó Hoà Ngọc có một chàng thanh niên đang xoay chìa khóa trên tay đi tới đây. Thời tiết hôm nay khá lạnh, vậy mà cậu ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, rét đến mức nước da trắng bệch, trông không khác gì một con quỷ hút máu điển trai.

Sở Dung nhìn người đang tiến lại gần, ngạc nhiên hỏi: "Sở Huân?” Sở Huân quay đầu lại nhìn Sở Dung, đưa tay lên vuốt tai bên phải. Sở Dung tỉnh mắt phát hiện ra cậu ta vừa gỡ khuyên tai ở tai bên phải xuống, cô không hiểu nổi hành động lạ lãm này của chàng trai, có điều cô nhận thấy hô hấp của cậu ta có hơi dồn dập: "Cậu chạy đấy à? Tại sao lại đến đây thế?" Giọng nói của cô khi nói chuyện với Sở Huân rất dịu dàng, điều này chỉ Phó Hoà Ngọc chú ý thấy.

Trên chiếc áo ngắn tay màu đen của Sở Huân còn dính một ít bụi vàng và kim tuyến lấp lánh. Anh mặc một chiếc quân ống rộng kiểu Punk, không hợp với chiếc áo đơn giản. Có vẻ như Sở Huân mới tan làm. Xem xét phong cách ăn mặc nổi bật như những thân tượng trong ảnh trên mạng, có lẽ anh ta thay áo nhưng chưa kịp thay quân.

và kim tuyến sáng lấp lánh. Cậu ta mặc một chiếc quân ống rộng mang phong cách Punk, có hơi không phù hợp với chiếc áo đơn giản. Sở Dung đoán là Sở Huân mới vừa tan làm. Nhìn phong cách ăn mặc táo bạo của những thần tượng trong những bức ảnh trên mạng, có thể là do Sở Huân thay áo nhưng chưa kịp thay quần đã chạy ra ngoài.

1.16342 sec| 2400.594 kb